THỨ NĂM TUẦN XXXIV MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM C
HÃY CAN ĐẢM LÊN! THẦY ĐÃ THẮNG THẾ GIAN
Phúc Âm: Lc 21, 20-28
“Giêrusalem sẽ bị các dân ngoại chà đạp, cho đến thời kỳ dành cho các dân ngoại chấm dứt”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Khi các con thấy Giêrusalem bị các đạo binh bao vây, các con hãy biết rằng đã gần đến lúc thành ấy bị tàn phá. Bấy giờ những ai ở trong đất Giuđa, hãy chạy trốn lên núi, những ai ở trong thành, hãy rời xa, và những ai ở vùng quê, chớ có vào thành; vì những ngày ấy là những ngày báo oán, để ứng nghiệm mọi lời đã ghi chép.
“Khốn cho những đàn bà đang mang thai và nuôi con thơ trong những ngày ấy: vì chưng sẽ có sự khốn cực cả thể trong xứ và cơn thịnh nộ trút xuống dân này. Chúng sẽ ngã gục dưới lưỡi gươm, sẽ phải bắt đi làm tôi trong các dân, và Giêrusalem sẽ bị các dân ngoại chà đạp, cho đến thời kỳ dành cho dân ngoại chấm dứt.
“Sẽ có những điềm lạ trên mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao; dưới đất, các dân tộc buồn sầu lo lắng, vì biển gầm sóng vỗ. Người ta sợ hãi kinh hồn, chờ đợi những gì sẽ xảy đến trong vũ trụ, vì các tầng trời sẽ rung chuyển. Lúc đó, người ta sẽ thấy trên đám mây, Con Người hiện đến đầy quyền năng và uy nghi cao cả. Khi những điều đó bắt đầu xảy đến, các con hãy đứng dậy và ngẩng đầu lên, vì giờ cứu rỗi các con đã gần đến”.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Hôm nay chúng ta tiếp tục suy niệm bài diễn từ cánh chung của Chúa Giêsu. Ngài nói về ngày thành Giêrusalem bị tàn phá. Những lời Ngài nói đã được ứng nghiệm từng nét không bao lâu sau đó.
Năm 70 sau Công Nguyên, tướng Titus của Đế Quốc La Mã đem quân bình địa Giêrusalem. Đền thờ Giêrusalem biểu trưng của niềm tin tôn giáo như lời tiên báo của Chúa Giêsu đã “không còn hòn đá nào trên hòn đá nào”.
Qua câu chuyện về Giêrusalem, Chúa muốn nói về một ngày tận cùng của thế giới, đồng thời Chúa cũng muốn ám chỉ về ngày tận cùng của một đời người.
Vâng, chẳng có gì tồn tại mãi trên cõi dương gian này.
Khi John Quincy Adams được 80 tuổi, một người bạn hỏi ông: “Quincy thế nào rồi?”. Ông đáp lại: “John Quincy vẫn khỏe, nhưng ngôi nhà linh hồn John Quincy cư ngụ đã bệ rạc, nó sắp sập đến nơi rồi, đã đến lúc rời khỏi ngôi nhà đó”.
Phải, rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ phải rời bỏ cõi dương gian này, như người từng trải đã nói: “Khi tôi là một thanh niên, tôi táo bạo hơn, thì thấy thời gian bò tới. Khi tôi trưởng thành, tôi là một người chững chạc, thì thấy thời gian chạy. Cuối cùng, khi tôi bước vào tuổi chín mùi, tuổi già, thì thấy thời gian bay. Chẳng bao lâu nữa, thì tôi chết, lúc đó thời gian đã đi mất”.
Bài Tin Mừng hôm nay, hướng dẫn con người sống trung tín với Chúa để phấn khởi đón nhận tình thương cứu độ của Chúa trong ngày phán xét. Và ngày ấy họ chẳng phải sợ gì.
Còn những ai khi sống ở trần gian này chỉ biết cậy dựa vào những thế lực vật chất, và thế gian thì khi sắp chết, chắc chắn họ sẽ phải hoảng sợ vì những thế lực đó bị sụp đổ. Chỉ có những ai biết cậy dựa vào Chúa thì khi chết mới vui mừng, vì họ biết mình sắp được về với Ngài.
Vậy, thái độ tốt nhất của mỗi người khi sống trên trần gian này là hãy biết sống phó thác cho tình yêu của Chúa. Mẹ Têrêsa nói: “Chúng ta phải đặt niềm tin vào Ngài và thi hành những công việc mà Ngài đã mời gọi chúng ta cho đến hơi thở cuối cùng. Thiên Đàng là nhà của chúng ta. Mọi người đều có khả năng lên Thiên Đàng. Dân chúng hỏi tôi về cái chết và tôi có trông đợi cái chết không và tôi trả lời: Dĩ nhiên, vì tôi đang về nhà. Chết là sự tiếp nối đời sống”.
Đây thực là ý nghĩa của sự sống vĩnh cửu: đó là nơi linh hồn chúng ta đến với Thiên Chúa, trong sự hiện diện của Thiên Chúa, để thấy Thiên Chúa, để nói với Thiên Chúa, để tiếp tục yêu thương Ngài với tình yêu lớn hơn, bởi vì trên Thiên Đàng chúng ta có thể yêu Ngài trọn vẹn với tâm hồn và linh hồn chúng ta. Chúng ta chỉ có thể phó thác thân xác, còn khi chết linh hồn chúng ta sẽ sống đời đời.
Xin được kết thúc bằng lời nguyện của Cha Piô: Xin ở lại với con, vì con cần Chúa hiện diện, để con khỏi quên Chúa. Xin ở lại với con, vì con yếu đuối, con cần Chúa đỡ nâng để khỏi ngã quỵ. Xin ở lại với con, vì cuộc đời qua đi, vĩnh cửu gần đến. Con cần được thêm sức mạnh để khỏi ngừng lại dọc đường.